Câu hỏi của La Giản khiến U linh sửng sốt một chút, dường như không hiểu, lại dường như hiểu rõ.
Sau đó U linh trả lời: "Đương nhiên là được."
Sương mù dường như dần dần tan đi.
La Giản dường như tìm về được ký ức thời thơ ấu đang chậm rãi phai mờ, người nói chuyện cùng cậu trong trí nhớ, đến tột cùng nói cái gì, đến nay La Giản vẫn không nhớ ra nổi, cho dù hiện tại hỏi U linh trước mắt, chỉ sợ hắn cũng không nhớ rõ.
Tuy nhiên, La Giản lại nhớ ra động tác của đối phương khi nói chuyện, giống như hiện tại.
U linh vươn một bàn tay qua, bàn tay ấm áp đặt lên đầu La Giản.
La Giản ngoan ngoãn cúi đầu để hắn xoa tóc mình, trong lòng bất chợt cảm thấy ủy khuất kỳ diệu lại cảm thấy thỏa mãn, khiến cậu nhịn không được mở miệng hỏi anh họ: "Kia... Anh, vừa rồi anh cứu em đúng không?"
"Hửm?" U linh ngẫm nghĩ: "Người cứu em không phải anh, anh chỉ phát hiện ra em thôi."
"Phát hiện ra em?"
"Đúng vậy, em nằm ở đằng kia, sau đó anh mang em ra đây."
La Giản ngạc nhiên: "Lúc anh tìm thấy em, em đang nằm ở đâu?"
U linh nghiêng đầu: "Em muốn tới đó sao? Hiện tại có lẽ nguy hiểm một chút."
Người cứu cậu không phải anh họ, biết điều này khiến cậu cảm thấy khó hiểu, nếu không phải U linh cứu cậu, vậy băng vải trên cổ cậu... La Giản dùng ngón tay chỉ chỉ băng vải trên cổ mình: "Cái này, cũng không phải anh băng bó?"
La Giản còn mặc bộ đồ cổ trang rách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tron-thoat-mat-that-vo-han/2595481/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.