"Cậu không sao chứ?" Thấy tay cú mèo vẫn luôn che chỗ bị thương, quạ đen không khỏi lo lắng, chỉ là mỗi khi hắn nảy ý định tới gần cú mèo, cú mèo sẽ theo bản năng né tránh đụng chạm của quạ đen, hỏi hắn cũng không trả lời. Quạ đen do dự, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì cho phải.
"Ngay cả máu hắn cũng không chảy, không cần phải lo lắng." Sói ở đối diện liền cười lạnh, hắn liếm liếm mu bàn tay của mình, trên đó còn có miệng vết thương do bị cú mèo chém ra, miệng vết thương không sâu, nhưng cũng khiến máu chảy đầy mu bàn tay lòng bàn tay, đặc biệt là động tác liếm láp miệng vết thương của hắn, chẳng khác nào một con thú.
Lúc này, mèo đen tới phòng nghỉ nhân viên tắt đèn cũng đã trở lại, bột phấn huỳnh quang soi rọi, toàn bộ khoang xe tràn ngập một sắc u lam nhàn nhạt, những mảnh pha lê nhỏ trên mặt đất cũng phát sáng, đầy đất đều sáng lấp lánh.
Quạ đen thở dài một hơi, nâng cao âm lượng, nói: "Được rồi các bạn, hãy chúng ta dứt bỏ thành kiến hoặc mâu thuẫn giữa chúng ta, nếu mọi người thực sự muốn đánh nhau, vậy làm ơn thoát khỏi đoàn tàu này trước rồi lại tiếp tục đánh. Đến lúc đó, tùy các cậu đánh thế nào, tuyệt đối sẽ không có ai ngăn cản."
Thấy vài người rốt cuộc đặt lực chú ý lên người mình, quạ đen mới vừa lòng nở một nụ cười khổ sở: "Trên cánh cửa kia lưu lại lời nhắn cho chúng ta ––– nói trong bốn người chúng ta có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tron-thoat-mat-that-vo-han/2595519/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.