Chương 10: Khu rừng nhỏ. “Vậy chúng ta bắt đầu đi tuần đi thôi.” Chu Diễm nói. Thực tập ở trong “Khu rừng nhỏ” mang đến cho cậu trải nghiệm như đã đi làm chính thức vậy. Một khi cậu thấy có ý thức của người bình thường bay qua bay lại ở phía trước, nếu tự dưng một cọng cỏ trước mặt rũ xuống thì cậu có thể đang cách người kia cả một ngọn núi. Nhiễm Văn Ninh chỉ còn nước vượt núi băng đèo đi đánh tan ý thức của người khác, mấy lần sau đó, cậu cảm thấy ý thức của mình có hơi mệt mỏi. “‘Khu rừng nhỏ’ thử thách sức chịu đựng rất nhiều, mấy cậu cũng nên rèn luyện một chút.” Chu Diễm nói như vậy. Sau khi nở một nụ cười khổ tỏ ý tiếp nhận sự thật này, Nhiễm Văn Ninh mới ngồi xuống đất rồi hỏi Chu Diễm: “Tiền bối, bên cạnh mình bây giờ là tường nước ạ?” “Tôi nghĩ nó hẳn là một giọt nước mưa ấy.” Chu Diễm nói. Nhiễm Văn Ninh cảm thấy có một cơn gió nhẹ thổi tới, tiếp theo, cơn gió nọ đột nhiên biến thành gió lớn. Cậu ngồi dưới đất, trông thấy giọt nước mưa trông như một cái hồ, cao như một bức tường kia bị gió thổi rung rinh một chút, ngay sau đó, nó bỗng chốc ào ào nhào về phía Nhiễm Văn Ninh đang ngồi. “Chạy mau.” Chu Diễm hô. Không chờ đến khi Chu Diễm dứt lời, Nhiễm Văn Ninh đã vắt giò lên cổ mà chạy. Cậu thật sự trông thấy giọt nước đó lăn về phía cậu, hệt như một đứa bé khổng lồ. Nhưng cậu có chạy thế nào đi nữa thì giọt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-ac-mong-tuong-chi-da-da-duc/2909967/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.