Chương 123: Dù đen. Năm mới trôi qua không hề yên bình, mấy ngày trước đó đẹp đẽ tựa pháo hoa nở rộ, mấy ngày sau đó lại mờ mịt tựa cát bụi trần ai. Nhiễm Văn Ninh đeo lên một nét mặt âm u, quay trở lại vườn Tây. Căn phòng nơi Lâm Nhất từng ở đã trống huơ trống hoác. Cậu, Trì Thác và Đào ca cùng nhau thu dọn đồ đạc của Lâm Nhất. Lúc quét dọn, Nhiễm Văn Ninh mới phát hiện những đồ vật trong phòng cậu ta ít vô cùng tận, phần lớn trong số chúng đều là sách, nội dung sách chỉ toàn liên quan đến Triết học, Tâm lí học, còn có một số ít là văn học lãng mạn. Lâm Nhất trông cứ như đang nỗ lực học tập và hiểu thấu hết thảy những thứ cao thâm này của nhân loại vậy. Trừ sách và một ít vật dụng cá nhân hằng ngày, cậu ta cũng không có lấy bất kì một loại sở thích nào khác. Ba người họ chỉ cần tốn vỏn vẹn nửa ngày để quét dọn xong căn phòng của Lâm Nhất. Nhiễm Văn Ninh thấy nơi này chẳng có thứ gì cả, hệt như Lâm Nhất từng nói, chỉ có sự trống rỗng mà thôi. Thứ Lâm Nhất để lại cho Nhiễm Văn Ninh chỉ có những tháng ngày chịu đòn khi ấy và một tấm dấu trang. Sau khi lấy tấm dấu trang kia ra, đôi mắt của Nhiễm Văn Ninh đã cay cay, suýt chút nữa đã rơi lệ. Tấm dấu trang này vừa đẹp đẽ, vừa sắc sảo, trông tỉ mỉ hệt như chủ nhân cũ của nó vậy. Lâm Nhất nói với Nhiễm Văn Ninh rằng tấm dấu trang này là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-ac-mong-tuong-chi-da-da-duc/2910080/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.