Lúc Lương Dật Sinh mang theo đồ chạy xuống nhà, suýt chút nữa bị máu loang ra hù sợ chết khiếp.
"Tôi chỉ mới đi có năm phút thôi mà...A! Lão Tạ!" Lương Dật Sinh vươn tay: "Mau tới đây!"
Tạ Lưu Quang nhìn y với ánh mắt thiểu năng, trầm trọng tỏ ý giữ im lặng, Lương Dật Sinh cũng cảm thấy tình cảnh này quá ư là rùng rợn, hạ giọng đủ cho hai người nghe được: "Đây là chuyện gì đang xảy ra? Chẳng phải Vương Tuấn Khải biết trừ tà sao? Dùng pháp thuật quét bọn người ngoài kia đi là được rồi, vì sao phải dùng đến chiêu thức này?"
Tạ Lưu Quang liếc y một cái, âm thầm kinh ngạc vì y biết đến phong hồn, ngoài mặt lại hết sức bình tĩnh: "Đại khái là không còn cách nào khác."
"Vì sao? Vương Tuấn Khải đánh không lại bọn chúng?" Lương Dật Sinh nói xong, nhíu mày: "Không đúng nha, hắn tiếng tăm không tồi, hai trăm năm trước từng đại náo một trận ở thủy đại lục, nghe nói tình trạng lúc đó rất khủng bố, sao có thể không phải là đối thủ của đám người mặt gỗ này được..."
Tạ Lưu Quang tâm linh chợt lóe, nhưng rồi cũng chỉ kiên nhẫn giải thích: "Một đầu của se tình tơ đang nằm trên người ai?"
"Vương Nguyên...?" Lương Dật Sinh nhướng mày: "Vương Tuấn Khải hắn sợ Vương Nguyên bị liên lụy?"
"Đích xác là sợ phong hồn ảnh hưởng đến Vương Nguyên."
Vương Nguyên đứng giữa pháp trận, chỉ nghe tiếng gió ù ù bên tai, trong lòng là tiểu hồ ly đang bấu chặt ngón út của cậu, có lẽ là bị uy lực đồ án dọa đến,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-doi-mat-cua-em-khai-nguyen/185736/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.