Đối với một căn bệnh quái gở nguy hiểm, lại không có chút kinh nghiệm nào, con người có sợ hãi không?
Dĩ nhiên là có. Dưới tâm thế của một người tầm thường, một người hiện tại chẳng có đủ sức khỏe để chống chịu, một người khuyết thiếu bộ phận thân thể, Vương Nguyên biểu thị cậu đang rất sợ hãi. Cậu đứng tần ngần trước cửa phòng hồi lâu, nghĩ đến những gì người ta miêu tả về cương thi, lặng lẽ sờ dấu vết trên ngực. Tuy rằng cậu không thể tưởng tượng được hình dáng cương thi như thế nào, khủng bố quái dị ra sao, nhưng cứ nghĩ đến việc mình sẽ biến thành một trong số chúng nó, Vương Nguyên lại khó chịu không nén được. Có phải đến lúc đó cậu sẽ không còn là chính cậu, sẽ không điều khiển được bản thân, sẽ tấn công Vương Tuấn Khải, làm hại mọi người xung quanh hay không?
Có lẽ là do vẻ mặt Vương Nguyên quá mức thảng thốt, Vương Tuấn Khải vừa đi lên phòng đã bị cậu hù ngạc nhiên: "Đang nghĩ gì vậy?"
Hắn chú ý đến quần áo ướt sũng của Vương Nguyên, việc đầu tiên nghĩ đến là lẽ nào trong phòng tắm có quỷ? Hắn bước vội đến gần, phát hiện không nghe thấy mùi vị tà ác gì, khó hiểu nắm tay cậu kéo vào phòng: "Cậu sao vậy?"
Vương Nguyên ấp úng, mấy ngón tay quắn quéo vào nhau: "À...ừm...Tôi không có quần áo..."
Cũng đúng.
Vương Tuấn Khải vỗ trán, suýt thì quên vấn đề này. Bản thân hắn có lẽ lăn lóc bụi bờ, giang hồ xông xáo ở bẩn mấy bữa cũng không sao, nhưng Vương Nguyên thì khác. Cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-doi-mat-cua-em-khai-nguyen/185743/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.