Hai người ở lại phòng khám đến sáng sớm, cơn sốt của Vương Nguyên đã hạ xuống, bác sĩ nhỏ nói cậu cơ bản đã khỏe rồi, nhưng cần chú ý bảo vệ thân thể nhiều hơn.
"Lúc nhỏ cậu có mắc bệnh gì không? Có gặp tai nạn hay biến cố gì không? Tôi kiểm tra tổng quát cơ thể cậu, phát hiện đề kháng của cậu không được tốt lắm. Hơn nữa, mắt của cậu..." Bác sĩ nhỏ chống cằm ngồi bên giường, chẳng biết là thấy Vương Nguyên vô hại dễ gần hay là do nghĩ cậu bị bệnh nên sẽ không làm ra chuyện gì kỳ quặc mà ân cần hỏi han cậu rất nhiều điều. Vương Nguyên chỉ cảm thấy người không có sức lực, còn lại đều khá tốt nên có ấn tượng không tồi với người giúp mình chữa bệnh, cho nên bác sĩ nhỏ hỏi gì cậu đều đáp trả lễ phép, làm cho bác sĩ nhỏ càng hào hứng muốn kết giao mới người bạn mới này hơn.
Vương Tuấn Khải ở một bên nấu cháo, cầm thìa khuấy đến khuấy đi mà trong lòng hơi không đồng tình lắm. Với một người lạ mà Vương Nguyên lại có thể thoải mái nói chuyện như vậy là sao? Hắn quen biết cậu từng ấy thời gian dĩ nhiên biết cậu chỉ là ôn hòa dễ mến chứ không phải dạng ngây thơ không hiểu chuyện, nhưng ít ra phải biết đề phòng người lạ chứ? Cứ như thế không sợ người khác lừa hay sao?
Vương Tuấn Khải đã hoàn toàn quên trước khi Vương Nguyên gặp hắn, cậu đã sống như thế nào.
"Trước kia tôi từng bị sốt cao, sau khi tỉnh lại không nhớ gì cả, ngay cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-doi-mat-cua-em-khai-nguyen/185745/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.