“Đây thực sự không phải con riêng của cậu đấy chứ?” Abraxas nhìn đứa bé tóc đen nằm trên ghế salon, lại nhìn Voldemort, nghi ngờ hỏi.
Voldemort bất đắc dĩ liếc y, “Đã nói là nhặt được mà.”
“Cậu mà có lòng tốt vậy hả?” Abraxas nhất quyết không tin.
Biết bạn mình không hỏi cho ra nhẽ sẽ không bỏ qua, Voldemort đành phải đem mọi chuyện thuật lại từ đầu.
Mới hôm nay, Voldemort vừa đi hết hẻm Knockturn, đang định ghé vào Hẻm Xéo chọn quà cho Lucius.
Trời đổ mưa, nên trên đường chẳng có mấy ai.
Đúng lúc này, Voldemort chợt nhìn thấy một người hắn không ngờ tới – Eileen Prince.
Trong trí nhớ của hắn, cô ta hiện giờ chẳng phải đã bị trục xuất khỏi nhà Prince rồi sao? Sao lại xuất hiện ở Hẻm Xéo? Hơn nữa còn trông lén lút khả nghi như vậy?
Voldemort nổi lòng hiếu kỳ, liền bám sau Eileen, đến tận khi cô ta đem một chiếc lán mây bỏ xuống đầu đường.
Eileen khóc rồi bỏ đi, Voldemort mới đến gần chiếc lán, vừa xốc lên Chúa tể Hắc ám liền ngây ngẩn cả người.
Một đứa bé chừng hai tuổi được bọc chăn kỹ càng nằm trong đó.
Có một tấm da dê đặt phía trên, viết mấy chữ – Severus Snape!
Tâm tình Voldemort trở nên phức tạp, lúc trước Snape phản bội hắn, hắn không thể tha thứ.
Nhưng nghĩ lại thiên phú ma dược của Snape, Voldemort khó mà hạ sát tâm.
Cứ suy nghĩ chần chừ như vậy, bất giác đã mang đứa bé về nhà rồi.
Abraxas nhướn mày, “Nói vậy, đứa bé này là con cháu nhà Prince?”
“Đúng thế, chẳng qua không được thừa nhận thôi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-lai/545586/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.