Edit: Cháo
Tôi tắt khung chat với anh họ, giả vờ mình đã offline.
Khi quay lại giường nằm, trong đầu tôi lộn xộn không biết đang nghĩ những gì nữa.
Tôi cho rằng mình sẽ không ngủ nổi, ai ngờ trong dòng suy nghĩ hỗn loạn ấy, tôi chìm vào giấc ngủ rất nhanh, tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, gần tới giờ cơm trưa rồi.
Trừ lúc bị bệnh, tôi chưa bao giờ dậy trễ như thế này vào cuối tuần, vội vàng bò dậy, tôi luống cuống tay chân vào phòng vệ sinh rửa mặt. Vừa mới nhét bàn chải vào miệng, đã nghe thấy tiếng anh họ truyền tới từ dưới tầng.
“Mợ ơi, em con có nhà không ạ? Con có chuyện tìm nó.”
“Trưa rồi mà vẫn còn ngủ? Vâng, để con lên nhà gọi, mọi người cứ bận việc đi ạ.”
“…” Giọng nói quen thuộc khiến tôi run cả người, thiếu chút nữa nuốt nước bọt trong miệng xuống.
Xong rồi, anh họ không liên lạc trên mạng được với tôi nên đã tìm tới cửa rồi.
Tôi chải răng hai ba cái cho xong, nhổ nước trong miệng ra, vững vàng đóng cửa phòng vệ sinh lại, yên lặng khóa mình bên trong.
Tiếng bước chân của anh họ vang lên không lâu sau đó, xác định chính xác mục tiêu, đi tới gần cửa phòng vệ sinh.
“Tiết Tiểu Tây, mau ra đây. Lần nào cũng chỉ trốn một chỗ, em có thể có ý tưởng nào mới hơn không thế?” Anh họ chậm rãi dùng ngón tay gõ cửa.
“…” Tôi không lên tiếng.
Anh họ nói tiếp: “Em không ra phải không? Ha, anh nói em trốn cái gì, anh còn chưa trốn em đây này!”
Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-long-toi-chi-co-hoc-hanh/1773796/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.