Đang đứng, Lâm Tây hít hít cái mũi, ngửi được một mùi tanh tưởi. Đây là mùi gì?
Trần Kiều cũng ngửi được, mặt không biểu tình, nói: “Phân bón.”
Lâm Tây khó hiểu: “Phân bón?”
Trần Kiều gật gật đầu, “Ừ.” Ngón tay chỉ vào cái hố to bên cạnh Lâm Tây: “Đây, hố phân bón.”
Lâm Tây theo ngón tay Trần Kiều nhìn lại.
Chỉ thấy một cái hố to hình vuông, loại có thể nhảy vào bơi lội nhưng chỉ đủ phịch ba cái té ngã, đương nhiên không có người dám nhảy vào.
Bên trong cái hố to hình vuông là một đống phân bón màu đen. Mặt trên còn phủ cỏ dại chờ người lọt hố.
Mặt Lâm Tây đầy hắc tuyến, khóe miệng không tự giác giật giật, vẻ mặt cạn lời.
Thấy phản ứng của Lâm Tây, Trần Kiều ôm bụng cười ha ha.
Trần Kiều bỗng nhiên cúi người, lặng lẽ nói với Lâm Tây, “Chạy mau, một hồi có người đuổi tới bắt chúng ta!”
Trần Kiều ôm một trái bắp, vừa chạy vừa vẫy tay với Lâm Tây, hô to: “Chạy mau chạy mau. Cẩn thận lọt hố!”
Hai người chạy vội trên đồng ruộng, không có người đuổi theo, cứ như vậy, chạy về phía trước.
Lâm Tây cười hô to, “Chúng ta đuổi theo gió đi!”
“Được! — ” Trần Kiều kéo dài thanh âm, tiếng nói cuốn theo gió truyền đến tai Lâm Tây, lại một vòng quanh quẩn bên tai Lâm Tây, quanh quẩn giữa đồng ruộng.
Chúng ta đuổi theo gió.
Chúng ta chạy vội về phía trước.
Không quay đầu lại, chạy về phía trước.
Có gió thổi qua, thổi tan nóng bức của ánh mặt trời, chỉ để lại ôn nhu mát mẻ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-mat-anh-co-ngoi-sao/428734/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.