Trước chùa miếu, người không nhiều, rất quạnh quẽ.
Mùi nhang quanh quẩn toàn bộ chùa miếu, không nồng, cũng không nhạt.
Hai người đi đến trước đệm hương bồ, chậm rãi khụy gối quỳ xuống, chắp tay trước ngực, thành kính quỳ lạy cầu phúc.
Trần Kiều: Cầu cho Lâm Tây thi đại học thuận lợi, cuộc sống sau này bình an khỏe mạnh.
Lâm Tây: Cầu cho Trần Kiều mỗi ngày vui vẻ, đoạn đường tương lai bằng phẳng.
Còn…
Hy vọng anh ấy cũng thích tôi.
Một lạy.
Hai lạy.
Ba lạy.
Hai người các loại tâm tư quỳ lạy trước mặt Bồ Tát.
Trong đại điện một mảnh yên tĩnh, tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng điểu và ve kêu bên ngoài rừng cây. Còn có, tiếng tim đập của hai người.
Rõ ràng cả hai đều không tin thần linh ma quỷ, lại không nhịn được đem nguyện vọng sâu nhất trong lòng cầu nguyện tại nơi đây, hy vọng có thể thành hiện thực.
Hai người quỳ lạy xong đi xuống núi, ngày mai Lâm Tây còn phải thi đại học, về nhà nghỉ ngơi sớm mới tốt, Trần Kiều đưa Lâm Tây đến cửa nhà, Lâm Tây cũng không từ chối, cùng anh đi tới cửa chung cư.
“Bây giờ anh ở nơi nào?” Lâm Tây do dự mãi, vẫn quyết định hỏi.
“Chờ em thi đại học xong có thể đi nơi đó của anh ngồi chơi.” Trần Kiều đáp.
“Em đây phải làm sao để liên hệ với anh?” Lâm Tây không chút ngượng ngùng hỏi.
Rốt cuộc đã xác định bản thân thích người trước mắt này, nên phải chủ động một chút.
“Hả?” Trần Kiều sửng sốt vài giây.
“Đưa số điện thoại của anh cho em.” Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-mat-anh-co-ngoi-sao/428750/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.