Trần Lệ Lị không hổ là giáo viên ngữ văn, từ ngữ trau chuốt buột miệng thốt ra: “Đại học chính là khởi đầu mới! Thiếu niên đúng lúc! Yên tâm đi trục mộng! Vẫn là câu nói kia, chúc em tiền đồ như gấm, không phụ thiếu niên.”
Lâm Tây mỉm cười gật đầu: “Không phụ thiếu niên.”
“Đúng rồi.” Trần Lệ Lị lại nói nhỏ bên tai Lâm Tây: “Nam sinh kia lần trước, bây giờ hai người thế nào?”
Lâm Tây dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt bát quái của Trần Lệ Lị, Trần Lệ Lị ngượng ngùng cười: “Lần trước cô không có tâm tình, cũng không hỏi. Bây giờ, nói cho cô nghe.”
Lâm Tây nhìn Trần Kiều đứng cách đó không xa: “Bên kia.”
Trần Lệ Lị theo ánh mắt Lâm Tây nhìn lại, mắt sáng như đuốc, cực kỳ giống ánh mắt khi bắt được học sinh đang ngủ gật, nhìn kỹ trên dưới đánh giá một phen.
Trần Kiều chú ý tới ánh mắt dò xét của Trần Lệ Lị, lễ phép khẽ gật đầu với cô ấy.
Trần Lệ Lị đem ánh mắt từ Trần Kiều dời trở lại trên người Lâm Tây, lại nhìn trên dưới đánh giá một lúc, bỗng nhiên thu hồi biểu tình nghiêm túc, bày ra vẻ mặt cười ngây ngô.
“Ha ha, người kia rất đẹp, rất xứng với em! Tên là gì?”
Lâm Tây cạn lời, có thể bát quái là bản năng của mỗi một người phụ nữ, ngay cả cô giáo cũng không ngoại lệ, Lâm Tây trả lời: “Trần Kiều.”
Trần Lệ Lị, gật gật đầu: “Tốt lắm.”
Theo sau Trần Lệ Lị lại làm vẻ mặt ngưng trọng, vỗ vai Lâm Tây: “Thật không hổ là Lâm Tây, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-mat-anh-co-ngoi-sao/428781/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.