Tây Thành là một nơi đầy tuyết.
Lúc chạng vạng lại có một trận tuyết rơi, nhưng rất nhanh liền dừng.
Gạch ngói và những chiếc đèn lồng đỏ của ngôi nhà cổ được phủ một lớp tuyết mỏng, thể hiện sự thú vị của ngày Tết.
Lão quản gia và bảo mẫu cùng những người khác đã chuẩn bị thật tốt, sau đó liền về nhà.
Sau đó, đáng ra là Lê Hạm Ngữ tiếp nhận, đơn giản dọn đồ ăn lên bàn, nhưng Liễu Bạc Hoài bước vào bếp, Lê Hạm Ngữ không còn “đất dụng võ”.
Lê Hạm Ngữ đến xem xét, sau đó hoảng hốt đi ra, nhìn Lê lão gia xấu hổ nói: "... Con, con không làm tốt được như Liễu tiên sinh.”
Bữa tối do Liễu Bạc Hoài tiếp nhận, càng trở nên thịnh soạn hơn.
Khách đến nhà chúc Tết, nấu luôn bữa tối.
Lúc ngồi vào bàn, ông cụ Lê không khỏi xấu hổ nhưng mặt vẫn lạnh như cũ.
Ngay cả khi nhìn cháu trai lớn cùng Tam gia nhà họ Liễu thân mật gắp đồ ăn cho nhau, lại thường xuyên liếc mắt hoặc kề bên thì thầm nói chuyện...
Đoán chừng trên bàn cơm chỉ có Lê Húc Sanh chuyên tâm ăn uống.
"Anh ơi, sườn xào chua ngọt ăn ngon lắm."
Lê Húc Sanh chấm một ngụm nước sốt.
Cậu bé dùng đũa gắp một miếng sườn, rướn người lên, cố bỏ vào chén Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu cầm chén nhận lấy, nói: "Cám ơn Sanh Sanh."
Trước đó, Lê Húc Sanh cũng đã gắp cho ông cụ Lê, sau khi gắp miếng sườn cho Lê Khinh Chu, lại gắp cho Lê Hạm Ngữ và Liễu Bạc Hoài, được cả hai khen ngợi.
Sau bữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-ngoai-khong-dong-nhat-tuy-thoi-lat-xe/2259630/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.