Thật là quá may mắn
“Nhìn cái gì thế? Người ta mới đi có vài bước, mà em đã không yên tâm?” Sắc mặt của Bạch Vũ Hàng ngớ ra, trào phúng nói.
Triệu Tịch cười khổ, nịnh nọt thay y rót ly nước, “Ca, em có việc muốn nói với anh.”
Bạch Vũ Hàng lập tức giơ tay, “Đừng, em mỗi lần như vậy đều nói toàn những chuyện chẳng mấy tốt đẹp gì. Để đảm bào an toàn cho trái tim của anh, em tốt nhất đừng có mà kích động anh cái gì hết.”
Y quay đầu xem ti vi, sườn mặt cực kỳ băng lãnh.
Triệu Tịch tới gần y thêm một ít, lại hướng nhà bếp nhìn một cái, khẩu khí cầu xin, “Ca…”
“Hảo hảo.” Bạch Vũ Hàng đứng lên, bất đắc dĩ nhìn cậu, “Đến sân thượng đi!”
Nhà bọn họ có sân thượng lộ thiên, trên đó còn bày một bàn trà nhỏ cùng mấy cái ghế gỗ, còn có một bình trà hâm hấp nóng đặt sẵn trên bàn.
Bạch Vũ Hàng rót cho cậu một chén, sau đó tự mình uống một hớp để lấy bình tĩnh.
“Nói nhanh một chút đi, đợi lát nữa còn phải ăn cơm.”
Triệu Tịch giật nhẹ góc áo, cười khan một tiếng, “Ca, cái kia, em, em…”
“Em cùng Tần Mục Dương hòa hảo rồi?” Bạch Vũ Hàng lạnh lùng chặn đầu câu nói.
Triệu Tịch có chút sốt sắng, không dám nhìn vào mắt của y, “Ừm…”
“Chuyện khi nào? Đã bao lâu?”
“Từ sau khi Đông Đông xuất viện, có, cũng đã mấy tháng…” Câu cuối cùng được nói với vẻ rất chột dạ.
“Đã được mấy tháng?”, Bạch Vũ Hàng ‘Ầm’ một tiếng đặt cốc trà đã sứt mẻ lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-phung-di-hau-sau-khi-gap-lai/2593209/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.