Kỷ sư phụ thấy chuyện của La Bàn đã kết thúc, vội nói: “Được rồi, chuyện khác sau này có thời gian rồi tính, chúng ta tìm tung tích của Khương Nhã trước.”
Hành Vân đạo trưởng nói với đồ đệ: “Nhiễm Hàn, con tìm kiếm thêm một lần nữa, xem sư muội con có bỏ sót nơi nào chưa tìm không.”
Nhiễm Hàn nghe phân phó của sư phụ, lập tức tìm kiếm kỹ trong viện.
Diệp Hoan chuyển tầm mắt vào trong đống vật phẩm quan trọng đó, đột nhiên có một thứ thu hút sự chú ý của cô, cô cầm một cái bình thủy tinh bảy màu hỏi: “Sư phụ, đây là thứ gì?”
Diệp Hoan cầm cái bình, cảm nhận được nhịp tim đập nhanh, giống như có gì muốn dâng trào lên từ trong đáy lòng.
Kỷ sư phụ nhìn rồi nói: “Ta không uyên bác bằng sư huynh, thật sự không biết thứ này dùng để làm gì. Sư huynh, huynh xem giúp.”
Hành Vân đạo trưởng nhận lấy bình thủy tinh bảy màu, lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy loại bình này, nhưng hình như từng nghe nói về thứ này, là gì nhỉ, qua một lúc, Hành Vân đạo trưởng bỗng nhớ ra: “Ta nhớ ra rồi, đây là bình tụ hồn, có thể nhốt hồn phách của người, bên trong này không phải là hồn phách của Khương Nhã đó chứ…
Diệp Hoan nghe vậy, trong lòng không nhịn được hốt hoảng, toàn thân lạnh toát. Nếu thật sự là hồn phách của mẹ ruột, lẽ nào mẹ ruột thật sự mất mạng rồi?
Lúc này Nhiễm Hàn tìm kiếm xong căn viện quay lại: “Sư phụ, con không tìm thấy ám thất nào có thể giấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-80-nu-thay-tuong/1436811/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.