Thời buổi giang hồ loạn lạc, một nữ tử có võ công chẳng ra gì, nếu như không có chỗ dựa mạnh mẽ, sẽ bị lũ sói báo xung quanh ăn cả da lẫn xương.
Đáng hận chính là tên khốn Độc Cô Sách kia có lẽ đã chơi chán nàng rồi, nửa năm gần đây luôn có thái độ lãnh đạm, Cự Kình Bang không còn chỗ dựa là Độc Cô phiệt thì hoàn cảnh liền trở nên chật vật. Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Ngọc Chân không khỏi cảm thấy hối tiếc, chỉ là muốn bảo vệ tâm huyết cả đời của phụ thân, chỉ là vì tương lai tươi sáng của mấy trăm bang chúng, bản thân đã trả cái giá rất đắt, chẳng lẽ bản thân vĩnh viễn cũng chỉ làm đồ chơi khi người đàn ông có hứng để đổi lấy sinh tồn.
Nghĩ đến đây, Vân Ngọc Chân buồn bã nở một nụ cười, nói: "Giáo chủ muốn cái gì từ Ngọc Chân, thỉnh giáo chủ nói rõ."
Biên Bất Phụ cười khẩy nói: "Nếu bang chủ đích thân đến đây gặp mặt, có lẽ đã biết rõ sẽ phát sinh chuyện gì rồi. Nghe danh hồng phấn diễm sắc vô song của bang chủ đã lâu, bây giờ xin mời bang chủ cởi y phục xuống, nằm ở trên giường, để lộ tiểu huyệt ra, để bổn tọa nhìn xem nhục động của ngươi có còn hồng phấn hay không."
Ngay lập tức, mặt Vân Ngọc Chân liền biến sắc, mặc dù đã làm tốt chuẩn bị tư tưởng hiến thân cho lão dâm côn này, coi như bị chó cắn một cái mà thôi. Nhưng dù sao nàng cũng là thống lĩnh đại bang mấy trăm người, ở trên giang hồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-bien-bat-phu/273856/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.