---•---
Tống Ngọc Trạch mơ mơ màng màng cảm thấy như có ai đang nhẹ nhàng vuốt tóc của y, từng chút từng chút, ôn nhu tựa như khi còn nhỏ mẹ vẫn thường hay làm.
Y quyến luyến đưa tay bắt lấy cánh tay kia rồi ôm chặt ở trong ngực, tay của chủ nhân cử không động, ngược lại tựa như an ủi cầm lấy tay của y.
Nắm lâu rồi, Tống Ngọc Trạch mới phát hiện sự khác biệt, tay của mẹ thì mềm mại tinh tế còn tay y nắm thì rất to rộng, bàn tay dày lại hơi thô ráp.
Y mở mắt ra thì thấy Tống Trấn đang ngồi bên mép giường, đầu tựa vào tường ngủ rồi. Tay y đang nắm đúng là tay của Tống Trấn.
Ánh mắt Tống Ngọc Trạch tối sầm lại, trong đó còn ẩn chứa sự thất vọng.
Y nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra nhưng vẫn đánh thức Tống Trấn.
Tống Trấn nhìn y rồi sau đó đặt hai tay dưới nách Tống Ngọc Trạch ôm y ngồi dậy. Hắn lấy một cái gối chèn sau lưng cho Tống Ngọc Trạch để y dựa vào thoải mái hơn.
Tiếp theo hắn đặt tay lên trán Tống Ngọc Trạch kiểm tra độ ấm, lúc này khuôn mặt mới lộ ra thần sắc nhẹ nhàng: "Không nóng nữa." Thanh âm hơi nghẹn ngào.
Tống Ngọc Trạch cảm thấy toàn thân mình vô lực, dáng vẻ giống như bệnh nặng mới khỏi, y nhìn Tống Trấn thì phát hiện biểu tình của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng gương mặt vẫn khó nén mỏi mệt. Y nghĩ chẳng lẽ mình đã bị bệnh mấy ngày liền?
Tống Trấn thấy khuôn mặt của Tống Ngọc Trạch hơi tái nhợt, sắc môi cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-bao-luc-tran-ap/1532748/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.