---•---
Từ bệnh viện đi ra thì sắc trời đã sẩm tối.
Tống Ngọc Trạch ngồi trên ghế, hơi nghiêng thân mình để thắt dây an toàn, thời điểm Tống Trấn vào ngồi tựa hồ không khí trong xe có chút không đủ dùng. Hai người cách nhau rất gần, đến nỗi y có thể ngửi được hương vị nam tính quen thuộc trên người Tống Trấn.
Y có hơi không được tự nhiên mà mở cửa sổ.
Một tay Tống Trấn ấn vô lăng, một tay khác tùy ý để ở trên lưng ghế phụ, khi cho xe ôm cua đồng thời tầm mắt cũng chuyển theo nhìn lướt qua một bên mặt của Tống Ngọc Trạch.
Dù lúc nãy là vô tình nhưng mặc kệ thế nào tầm mắt của hắn đều không thể khống chế mà muốn hướng về Tống Ngọc Trạch.
Gió của đêm hè thật ôn nhu, thổi vào cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Tống Ngọc Trạch ít khi ra cửa vào buổi tối, y chống cằm nhìn cảnh phố phù hoa bên ngoài, trong lúc nhất thời thích ý không thôi, chẳng biết tại sao cả người cũng trở nên thả lỏng.
Tóc y có chút dài, gió thổi qua khiến một đầu tóc đen như mực nhẹ nhàng phiêu dật khiến cho khuôn mặt luôn lạnh băng cũng nhu hòa.
Đến khi hai người trở về phòng cho thuê, Tống Ngọc Trạch mới phát sầu.
Bởi vì là phòng dành cho một người ở nên nơi đây cũng chỉ có một cái giường, hơn nữa sô pha lại không lớn, dù nằm cũng ngủ không ngon.
Tống Trấn đã vào phòng tắm tắm rửa, Tống Ngọc Trạch nghe tiếng nước ào ào bên trong, có hơi không được tự nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-bao-luc-tran-ap/1532804/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.