---•---
Lúc Lục Khải ra sân bay đón Lục thì đã hoảng sợ thiếu chút nữa không nhận ra.
Từ khi đến M quốc, đã mười năm hắn chưa gặp lại người em họ là Lục này rồi. Thật ra hai người bọn họ chỉ kém nhau 1 tuổi, khi còn nhỏ cũng thường hay chơi chung.
Cho dù mười năm không gặp, khi nghe đến tên của Lục, trong lòng Lục Khải vẫn thấy hốt hoảng.
Từ nhỏ đứa em họ này đã khiến cho người ta phải đau đầu, lớn lên được một khuôn mặt tốt đẹp, nhưng những chuyện ma quỷ làm ra có đếm một tháng cũng không đếm hết.
Vẫn còn nhớ rõ thú vui lớn nhất của Lục là chọc cho người khác khóc, trên cơ bản mấy đứa nhỏ trong nhà đều bị cậu ta bắt nạt đến nỗi phải khóc nấc lên, mà hắn cũng không ngoại lệ.
Mấy bé gái trong nhà vừa nhìn thấy Lục thì đã cách xa, nhưng mấy đứa con trai lại rất thích chơi với cậu ta, bởi vì có cảm giác mạo hiểm - kích thích, nhưng trong xương cốt vẫn mang theo một chút kính sợ, dù sao cũng là do bị thủ đoạn ùn ùn không dứt của cậu ta tạo ra bóng ma.
Cho nên mười năm không gặp Lục, Lục Khải thật sự rất kinh ngạc, bởi vì không nghĩ tới tiểu ác ma khi còn nhỏ lại lớn lên thành một quý công tử ôn tồn lễ độ, chẳng hề nhìn ra được chút bóng dáng nào của thuở nhỏ.
"Lục?" Hắn theo bản năng hỏi.
"Sao vậy, không nhận ra tôi à? Anh họ." Lục gợi lên một nụ cười, đặt tay lên bả vai của Lục Khải.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-bao-luc-tran-ap/439091/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.