: Muốn dạy người khác trước phải xem lại mình
Sáng sớm, một tia nắng ấm xuyên qua khe cửa trộm chiếu vào phòng, làm người đang cô độc trong mộng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Người cô độc ấy đứng bên vách núi, dưới chân là vực sâu vạn trượng, lòng tràn đầy sợ hãi, lúc sắp ngã nhào đột nhiên được người nắm lấy, ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, như ánh nắng mùa đông.
Nhưng người trong mộng lại cảm thấy nàng chợt xa chợt gần, nàng không thấy rõ là ai, luôn muốn bắt lấy nhưng lại bắt không được.
Trong lúc nôn nóng, nàng bị tiếng mở cửa làm bừng tỉnh.
Ánh nắng khúc xạ từ mặt đất chiếu thẳng vào trên mặt nàng, khiến làn da trắng nõn biến thành màu vàng đồng.
Có chút chói mắt, nàng vươn lòng bàn tay che đi ánh sáng, nhìn xung quanh.
Tầm mắt bị nắng chiếu vào không mở ra được, khiến mọi thứ nhìn thấy đều trở nên nhập nhoè mờ ảo.
"Ta đây là...!Đã chết sao!"
Bỗng nhiên trong lòng xao động, hai luồng nội lực trong cơ thể giao tranh.
Nội lực nàng học ban đầu là do Đạo gia truyền lại, lấy nhu thắng cương, nay lại đột nhiên xuất hiện một luồng nội lực quá mức bá đạo, tràn ngập sát phạt quyết đoán.
Hai luồng nội lực đối kháng nhau, rồi lại giao hoà cùng nhau, là bởi vì nội lực ban đầu của nàng có sự bao dung.
Đạo gia thiên hạ, có thể bao dung vạn vật thế gian.
"Tỉnh rồi?"
Yến Cảnh đặt chén thuốc trên tay xuống, ngồi lên giường bắt mạch cho nàng.
"Võ học trong thiên hạ, chỉ Đạo gia có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-cung-quan-vu-hoan/1057244/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.