Taxi két một tiếng ngừng lại, tài xế thấy Tô Nham ngồi phía sau thất thần vẫn không nhúc nhích, không khỏi giục: “Đến, nhà xưởng cậu nói hẳn là nhà máy gia công cao su này rồi, nhưng xem ra cũng sắp đóng cửa. Cần tôi chờ cậu về luôn không?”
Tô Nham trả tiền, trầm mặc đi xuống xe, nhìn qua nhà xưởng quạnh quẽ, Tô Nham lại hoảng hốt lần nữa.
Nhà xưởng này, vẫn còn hoạt động…
Nói cách khác, giờ này khắc này, nhà xưởng này hoàn toàn không bị bỏ hoang! Mà nếu nó không phải nhà xưởng hoang, không ai lại ngốc mà chọn giết người vứt xác trong này.
Tim Tô Nham lạnh buốt một mảnh.
Y từng chết trong mùa hè năm tốt nghiệp đại học đó. Y cấp ba học lại một năm, tăng thêm bốn năm đại học tổng cộng ở thành phố D năm năm.
Mà bây giờ y thuận lợi lên đại học, lại không phải học lại, cũng còn chưa tốt nghiệp, y năm nay năm hai, mùa hè hết trở lại trường đi học cũng chỉ mới năm ba.
Thời gian sớm hơn ba năm so với quá khứ, nhà xưởng này còn chưa bỏ hoang.
Sự thật trước mắt như sét giữa trời quang, Tô Nham giật mình ngây người nửa ngày, điên cuồng trở lại xe: “Về mau! Phải nhanh!”
Ngắn ngủn một câu nói, Tô Nham đã thở hồng hộc, ngữ điệu mang theo thanh âm rung động, sắc mặt trắng bệch ra, y gần như run lẩy bẩy lấy điện thoại ra bấm số Lương Hưng Quốc, bật thốt lên nói: “Chú mau gọi người hỗ trợ tìm! Con sợ tìm không thấy cậu ấy nữa sẽ vĩnh viễn không tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-dai-gioi/501275/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.