☆ Chương 137: Kí chủ cậu quá kiêu ngạo
"Hi vọng lần sau gặp mặt, học đệ có thể nhớ mặt tôi." Sidya cười tủm tỉm nói.
Nam Kính cũng không quay đầu lại, âm thanh trong trẻo bình tĩnh: "E là tôi sẽ không nhớ ra được, tôi chưa bao giờ nhớ mặt của kẻ thất bại."
"Dựa vào cái gì! Quá là trâu bò! Dám kiêu ngạo như vậy!"
"Mẹ, cho thể diện còn không cần a, cậu ta cho là cậu ta sẽ thắng a?"
"Ta thao, lần đầu tiên nhìn thấy có người dám nói chuyện như vậy với Sidya, tôi không được rồi, cậu ta quá soái, ta thực muốn yêu cậu ta!"
"Tính tình nay, quá dễ kéo cừu hận."
"Tôi thích, thật sảng khoái, đủ trực tiếp, đủ cay."
"Chà chà..."
"Có kịch vui để xem."
"..."
Sắc mặt Sidya trắng bệch vì bầu không khí, nhưng da dẻ của hắn vốn trắng từ trước, nên không thể nhìn ra sắc mặt khó coi.
Nam Kính, tôi coi thường cậu.
Hắn không nói gì thêm nữa, vẫn duy trì thói quen mỉm cười thân thiết chào hỏi mọi người, hắn nói nhận được thông báo sau đó ra khỏi hội trường pha lê trong sự bảo vệ của bảo tiêu.
Trước cửa hội trường pha lê một loạt chiếc xe màu đen xa hoa đang đợi, thấy Sidya đeo kính râm đi ra từ hội trường pha lê, một nam nhân mặc áo đen tiến đến mở cửa chiếc xe ở giữa, Sidya ngồi vào.
Cửa xe khép lại, nụ cười trên mặt Sidya nháy mắt đổ nát, gương mặt trắng nõn âm trầm như cơn bão đêm hôm trước, con ngươi màu xanh bắn ra sát khí, xương ngón tay bị nắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-de-nhat-de-hau-tinh-cau/1636144/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.