Thành Ôn nghe hắn nói, nhịn không được run lên một chút, nhưng rõ ràng không phải sợ hãi, mà là tức giận. Cậu không nghĩ tới chuyện Miêu Chính mà Thành Hạo có tham dự.
Thành Ôn mắt lạnh nhìn chằm chằm Thành Hạo phát cuồng, đột nhiên vươn tay túm lấy tay đang siết cổ mình của Thành Hạo, dùng sức siết. Thành Hạo không phòng bị, đau kêu lên, ngay sau đó bụng đau đớn một trận, cả người ngả về sau.
Thành Ôn đá hắn xuống đất, lại hung hăng đạp hai cái lên bụng hắn. Thành Hạo nào nghĩ đến Thành Ôn sẽ đột nhiên làm khó dễ, đau đến độ cuộn mình lăn lộn trên mặt đất.
Thành Ôn thở ra hai cái thật mạnh, vươn tay chỉnh lý áo ngoài bị xé rách, lại đạp một cước, nhìn Thành Hạo lăn lộn trên mặt đất, nói: "Đừng tưởng tao không có cách trị mày."
Mai Ngọc ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng vào nhìn xem, vừa vào đã trợn tròn mắt, thất thần nhìn Tam gia quỳ rạp trên mặt đất. Thành Hạo bị hạ nhân nhìn thấy bộ dáng như vậy, không còn mặt mũi, nhanh chóng chịu đau đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy đi.
Mai Ngọc sửng sốt một lúc mới hồi thần, kinh ngạc nói: "Thiếu gia, ngài đánh Tam gia?"
Thành Ôn phẩy tay hai cái, gật đầu. Mai Ngọc đột nhiên cười rộ lên, vỗ tay, nói: "Thiếu gia, nô tỳ đã muốn làm như vậy từ sớm!"
Thành Ôn bất đắc dĩ thở phào một cái, nói: "Đánh rồi, đi ngủ đi."
Mai Ngọc nhanh chóng lên tiếng trả lời, đi vào trong phòng trải chăn.
Ngày hôm sau Thành Ôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-duoc-thien-phuong/97941/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.