Đầu ngón tay rốt cuộc xoa lên da thịt nhẵn nhụi mát lạnh, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sườn mặt tinh xảo, thẳng đến khi một cái tay khác khẽ nắm lấy ngón tay nàng, sau đó nữ nhân đang ngủ say kia liền ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn nhu như nước: "Nàng tỉnh rồi sao?"
"Ừ, hiện tại là lúc nào rồi?" Sắc mặt Phó Ngôn Khanh tốt hơn chút ít, nhìn một chút trong phòng, lên tiếng hỏi.
Triệu Tử Nghiễn ngồi dậy, ôn hòa nói: "Đã là giờ hợi canh ba, nàng đều mê man gần ba canh giờ rồi. Còn khó chịu, còn có chỗ nào đau không?"
Thấy trong ánh mắt nàng đau lòng cùng lo lắng, Phó Ngôn Khanh lắc đầu: "Cũng không đau nữa, ta không sao. Nàng thế nào, đã nghỉ ngơi chưa?"
Triệu Tử Nghiễn gật đầu: "Buổi chiều Lạc Âm chăm sóc nàng một lúc, ta liền nghỉ ngơi. Nàng cả ngày đều chưa ăn cơm, hẳn là đói bụng." Nói xong Triệu Tử Nghiễn ngồi dậy rót chén nước, cẩn thận đút nàng uống: "Ngoan, nàng trước uống nước thấm cổ họng, ta bảo Lạc Âm chuẩn bị đồ ăn, còn có thuốc nữa, tỉnh rồi nên uống."
Phó Ngôn Khanh nhíu nhíu mày: "Còn phải uống thuốc sao?"
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt cưng chiều, nhẹ nhàng vuốt dọc theo chóp mũi nàng: "Thương tích của nàng không nhẹ, tất nhiên phải uống thuốc, ta có mua cho nàng mứt quả, sẽ không để nàng bị đắng đâu."
Nhắc tới mứt hoa quả, Phó Ngôn Khanh có chút tiếc nuối: "Ta vốn cũng có mua chút ít đấy...." Nói xong Phó Ngôn Khanh mới phát giác được không đúng, liền muốn nói sang chuyện khác.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-khanh-tam-pho-nghien/2440986/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.