Hạ triều, Triệu Tử Nghiễn cảm thấy có chút mệt mỏi, cả ngày đều cùng đám người đó tranh luận mấy chuyện vô vị, thật sự phiền chán. Mắt nhìn Triệu Huân đi theo bên người, nàng khẽ mỉm cười: "Thời gian ta không có ở đây, vất vả Huân nhi rồi. Trung thư đại nhân cùng đại học sĩ đều nói, con học tập tiến bộ rất nhanh, có muốn hoàng cô cô khen thưởng?"
Triệu Huân nguyên bản đã sớm chững chạc, thời gian ngắn càng trở nên ổn trọng, nghe Triệu Tử Nghiễn nói liền có chút sững sờ, thành thật đáp: "Là bổn phận của Huân nhi, không dám nhận khen, đa tạ Hoàng cô cô."
Triệu Tử Nghiễn nhìn đứa trẻ này, trong mắt hiện lên đau tiếc, vươn tay thay hắn sửa sang lại cổ áo, ôn nhu nói: "Huân nhi, tuy Hoàng cô cô hy vọng con có thể sớm ngày thành tài, nhưng con tuổi còn nhỏ, không nên quá mức ép mình. Mẫu phi con đặt kỳ vọng ở con quá lớn, khó tránh khỏi nghiêm khắc, nhưng ở bên ta, con không cần kéo căng như thế. Con đã làm rất tốt, còn những chuyện làm chưa được, còn có hoàng cô cô thay con gánh chịu. Hôm nay liền nghỉ ngơi nửa ngày, xế chiều đi võ đài tập võ, buổi tối tới Trọng Hoa Điện dùng bữa cùng ta, Khanh nhi sẽ làm bánh ngọt đấy."
Nói đến lời sau, Triệu Tử Nghiễn đến là có chút tính trẻ con, Triệu Huân hé miệng nở nụ cười, liên tục gật đầu. Nhìn xem đứa nhỏ thoải mái rời đi, Triệu Tử Nghiễn cười lắc đầu, lập tức nhỏ giọng nói: "Trở về Trọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-khanh-tam-pho-nghien/2441069/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.