Đang êm đẹp, đột nhiên xảy ra loại chuyện này, Hạ Lan Tử Hành cũng có chút hoảng sợ, thị vệ vốn âm thầm bảo hộ hai người không thể không làm chút công dụng của cung nhân, hợp lực mang Tô Dư hồi cung.
Cấp truyền ngự y đến, cũng may không có gì đáng ngại, chỉ nói "Tâm tỳ lưỡng hư", lại thêm mấy ngày liền liên tục lắc lư khiến mệt mỏi quá độ, dẫn đến ngất đi.
Hoàng đế thở ra một hơi, nắm bàn tay có chút lạnh của Tô Dư, tự trách mình quá nóng lòng, đáng lẽ nên để nàng nghỉ ngơi trước mới phải.
Có lẽ thân thể đã vốn mệt mỏi, hiện nay bất tỉnh lại càng thêm suy nhược. Vào đêm, giữa lúc vô tri vô giác lại phát sốt. Tuy sốt không cao, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Cắn chặt răng, ngay cả thuốc cũng khó đút. Cho dù ngự y lần nữa đảm bảo "Không đáng lo ngại, cho dù không uống được thuốc cũng không có chuyện gì", nhưng hoàng đế vẫn khó lòng yên tâm. Đến khi Chiết Chi vất vả đem thuốc đút hết, sắc mặt hoàng đế mới hòa hoãn một chút.
"A Triệt..."_ Tô Dư trầm giọng khẽ gọi, lập tức nhìn sang, ngược lại nàng vẫn chưa tỉnh.
"Ngươi có phải vẫn còn tin là ta làm có đúng không?"_ Tô Dư rủ rỉ. Hoàng đế liền giật mình, nhất thời không biết nàng đang chỉ điều gì, cũng không biết là đang nói với hắn, hay với Tô Triệt trong mộng.
"Ta không có giết đứa bé kia."_ Nàng nói.
Thì ra vẫn còn chấp nhất chuyện này. Hoàng đế thở dài, cuối cùng đáp một câu:" Trẫm biết."
Nhưng câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-khi-hau-quat-khoi/1477521/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.