Khụ khụ!!
Ngay không khí đang trong thế giằng co, Chung Kiệt bỗng nhiên ho khan dữ dội, thân thể gầy yếu của gã run nhè nhẹ, người ngoài trông vào thì thật sự cảm thấy gã có hơi đáng thương.
Chung Dương Bình chỉ muốn đạt được lợi ích của lão mới đồng ý để hai người về lại Chung gia.
Nhưng lão trăm triệu lần không ngờ được là tên tiểu tử chưa dứt sữa lại khiến lão mất hết mặt mũi, miệng không buông tha người ở chỗ này đối nghịch với lão.
Còn phía Chung Kiệt thì gã chỉ cúi đầu, ngậm miệng không nói tỏ vẻ thành thật, hơn nữa gã lấy lợi thế thể nhược nhiều bệnh vô tình khiến gã trong mắt Chung Dương Bình đáng thương vài phần, cán cân trong lòng nghiêng hẳn về phía Chung Kiệt, Chung Lam.
Chung Dương Bình ngẫm nghĩ, sau đó quyết định không nhìn Chung Viễn Thanh mà trực tiếp đối diện với Chung Minh nói: “Tiểu Minh à cũng nhiều năm qua rồi, Chung Kì sớm chết vì bệnh tật, gút mắt của hai anh em dù sâu đến thế nào cũng không thể bỏ mặc con cháu Chung gia được đúng không? Con là gia chủ, phải lấy đại cục làm trọng, không thể để tình cảm cá nhân xen vào, cũng không được kể chuyện này cho đám tiểu bối nghe được, không thể để bọn nó không hiểu phép tắc chẳng coi ai ra gì, nếu không được giáo dục đàng hoàng sẽ khiến Chung gia chúng ta mất mặt.”
Chung Minh nghe mấy lời này của Chung Dương Bình, cho dù là người có tính cách lạnh nhạt đến đâu thì sắc mặt không khỏi cau lại.
Mà vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-lam-vo-ke-thu/1749404/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.