Edit: Bông
Thời gian nói chậm không chậm, nói nhanh cũng không phải nhanh. Chớp mắt, Cao Chí Bác đã đến tuổi phải đi nhà trẻ. Đeo cặp sách mẹ Cao mới mua cho đứng trước cửa nhà trẻ, nhìn nhìn những đứa bé khóc nước mắt nước mũi tèm lem, Cao Chí Bác cảm thấy nội tâm hoàn toàn sụp đổ rồi!
"Con không cần đi học, con muốn về nhà."
"Con không muốn xa mẹ. Ô ô ô ô......"
"Bà nội đừng đi mà. Cháu không muốn ở đây....."
"Con muốn về nhà, con phải về nhà, oa oa oa......"
Cao Chí Bác nhìn một lượt những đứa bé đang khóc lóc, cảm thấy đầu có chút đau.
Mẹ Cao cùng bà nội Cao nhìn con ( cháu) mình không khóc không nháo, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào, hận không thể đi khoe với những người có con ( cháu) đang khóc nháo. Mau nhìn con ( cháu) tôi đi, thật nghe lời, thật hiểu chuyện.
Còn không đợi bọn họ tự hào xong, Cao Chí Bác ngẩng mặt lên, hỏi: "Bà nội, cháu có thể không đi học không?" Nụ cười của mẹ Cao cùng bà nội Cao đều cứng đờ bên khóe miệng.
Bà nội Cao thương cháu trai, ngồi xổm xuống, vội vàng hỏi: "Cháu ngoan, tại sao lại không muốn đi học vậy?"
Cao Chí Bác ôm cổ bà nội Cao, nhíu mày: " Bọn họ tốt bằng bà nội và mẹ sao?"
Mẹ Cao và bà nội Cao đều thở phảo nhẹ nhõm, hóa ra không phải vì sợ.
Mẹ Cao vuốt tóc con trai, hỏi: "Tiểu Bác không muốn đi học sao? Mọi người đều muốn được đi học đó."
Cao Chí Bác chớp chớp mắt, nhìn mẹ Cao:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-nhat-ki-nuoi-lon-vo-yeu/1788754/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.