Vượt qua hai khúc cua, Tả Thiệu Khanh càng đi càng lệch, lại không có ý muốn quay đầu lại, cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía trước, Tả Thiệu Khanh mới dừng bước lại.
Y thăm dò hô một tiếng: “Tào đại ca?” Người nọ quay đầu lại, quả thật là Tào Tông Quan.
Tả Thiệu Khanh mừng rõ chạy tới, trưng ra khuôn mặt tươi cười hỏi: “Tào đại ca như thế nào cũng tới kinh đô?”
Tào Tông Quan ngoại trừ ánh mắt đầu tiên biểu hiện có chút kinh ngạc, vẻ mặt vẫn luôn bình thản: “Kinh đô này chỉ cho phép người của Tả gia đến hay sao?”
Ơ, đây là còn tức giận. Tả Thiệu Khanh cười thầm, biết Tào Tông Quan thật sự đem người Tả gia hận ở trong lòng.
Y làm bộ không phát hiện Tào Tông Quan xa cách, vẫn cười tươi như hoa: “Đương nhiên không phải, có thể ở chỗ này nhìn thấy Tào đại ca thật sự quá tốt, năm trước từ biệt, chúng ta cũng hai tháng không gặp.”
Tào Tông Quan khóe miệng hơi nhếch lên, thanh âm lãnh đạm nói: “Thiệu Khanh sống tốt không?” Hắn ta đem Tả Thiệu Khanh từ đầu đến chân đánh giá một lần, lẩm bẩm: “Nhìn dáng vẻ của ngươi liền biết ngươi sống không tệ.”
Tả Thiệu Khanh ngại ngùng giật áo choàng trên người, thấp giọng nói: “Đệ lần này là cùng Nhị thúc lên kinh, Nhị thúc thương tình thân thể đệ không tốt, lúc này mới mua cho đệ một ít quần áo mùa đông.”
Tào Tông Quan hiểu rõ gật đầu: “Như thế nào không thấy Thiệu Yến huynh?”
Tả Thiệu Khanh trong mắt lóe lên một tia bi ai rồi biến mất: “Đệ cùng đại ca nửa đường tách ra, đệ cũng không biết hắn giờ này ở chỗ nào.”
Thấy Tào Tông Quan vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, Tả Thiệu Khanh lại nở nụ cười: “Chỉ có điều không sao cả, Nhị thúc nói hai ngày nữa người nhà của đệ đến kinh thành, đến lúc đó vẫn sẽ là có thể gặp được.”
Tả Thiệu Khanh phát hiện, thanh niên đã từng là ánh mặt trời, ẩn giữa lông mi đã không còn gần gũi và thân thiện của ngày xưa nữa, chỉ có một mảng tối tăm phiền muộn.
Y ngầm thở dài, tuy hai nhà phản bội là kết quả y muốn, nhưng nhìn Tào Tông Quan như vậy, y vẫn là lòng cảm thấy không đành lòng.
“Ngươi nói là…toàn bộ người nhà các ngươi đều sẽ đến?”
Tả Thiệu Khanh thu hồi thương cảm trong lòng, cười gật đầu: “Đúng vậy, nhị ca của đệ hắn...hắn sinh bệnh, cho nên mẫu thân muốn đến kinh đô vì hắn cầu y.”
Chuyện Tả Thiệu Lăng căn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-nhat-pham-phu-nhan/1958118/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.