Ôn uyển nghe xong lời nói của Thuần Vương, không để ý đến tiếng cười nhạo của Yến Kỳ Hiên, bày căng ra một trang giấy mới, cầm bút lông, chấm đầy mực, trên giấy Tuyên thành tiêu sái viết xuống một bài thơ.
Lấy định lực của Thuần vương cũng phải chấn động ”Ngươi, tay trái của ngươi không ngờ có thể đồng thời viết được hai kiểu chữ chính thể và Cuồng thảo sao?”Thuần vương biết rõ Ôn Uyển viết thể chữ Nhan nhìn rất tốt. Nhưng hắn không biết, là Ôn Uyển lại có thể luyện ba loại kiểu chữ, nhìn là cũng biết bỏ ra rất nhiều công sức để luyện tập. Bốn năm trước, Ôn Uyển không biết chữ, không nghĩ tới, ngắn ngủi bốn năm, lại có thể đem ba kiểu chữ viết tốt như vậy. Nhìn lại con của hắn, Thuần vương càng nhìn càng không vừa mắt.
Lập tức phân phó ” Hiên nhi, về sau mỗi buổi tối, đều theo Thủ Vọng luyện chữ, biết không?” Thuần Vương nghĩ nếu Yến Kỳ Hiên ở bên người Ôn Uyển một năm thời gian, chắc cũng sẽ ảnh hưởng một hai a!
Yến kỳ Hiên muốn phải bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cha hắn, buộc lòng phải đem lời phản đối nuốt xuống. Chỉ đành oán hận nhìn Ôn Uyển. Thuần vương tự nhiên biết rõ tâm tư của tiểu tử kia ”Con cũng đừng không phục, con nhìn một cái chữ biết của biểu đệ con đi, viết đẹp như vậy, còn của con này? chữ của con có vài nét bút ghi quá xấu, ta xem đều không được. Chẳng lẽ cho con đi theo biểu đệ con còn uỷ khuất hay sao?
Yến kỳ Hiên thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-on-uyen/1328871/quyen-3-chuong-10.html