Ôn Uyển một tay đem khối ngọc bội kia cướp lại, khinh bỉ Yến Kỳ Hiên. Yến Kỳ Hiên không quan tâm, rất hào phóng nói: “ Có thể trả tiền là được, không có lại trở về lấy một khối đeo vào là được, trong nhà có rất nhiều cái này!”
Đông Thanh ở một bên dùng ngữ khí của Ôn Uyển tức giận mắng: “Ngươi tên ngu ngốc này, khối trang sức này của ngươi, mua hơn mười cái cửa hàng như vậy của hắn cũng còn thừa, ngươi nhiều tiền không có nơi xài, đều cho ta đi!”
Yến Kỳ Hiên khinh thường nói: ” Ta muốn cửa hàng rách nát này của bọn họ là cái gì, hơn nữa loại đồ nhỏ nhặt này, trong nhà có rất nhiều, không thiếu một cái như vậy. Đi thôi, không phải chỉ là một thứ nhỏ nhặt, ngươi cần gì như vậy. Ngươi muốn, ngày mai ta tặng một trăm tám mươi khối cho ngươi.”
Ôn Uyển xem nói với hắn không thông, mặc kệ hắn, ném một khối bạc vụn ở trên bàn, đem vật trang sức của hắn để vào tay áo chính mình, tự mình đi ra ngoài.
Yến Kỳ Hiên nhìn ngao ngao gọi: ” Ngươi có bạc làm sao không nói sớm.”
Ôn Uyển không chút nào che giấu khinh bỉ của bản thân: “Ngu ngốc.”
“Ngươi lại dám mắng ta ngu ngốc, ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi. Ngươi nếu dám mắng, ta đánh chết ngươi.” Yến Kỳ Hiên hổn hển lớn tiếng la hét.
Đông Thanh trả lời lại một cách mỉa mai không phải ngu ngốc thì là cái gì, quả thực chính là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc cộng thêm đần độn. Yến Kỳ Hiên giận đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-on-uyen/1328875/quyen-3-chuong-14.html