Dạo này, Duệ ca nhi lại say mê tranh ghép. Ôn Uyển thấy vậy, cũng phải cảm thán, rốt cuộc con trai lớn nhất này của nàng là thần tiên chốn nào hạ phàm thế? Chính nàng ghép cũng phải mất nửa ngày, thì càng đừng nói đến một đứa trẻ. Nhưng Duệ ca nhi thì khác, tuy nhỏ nhưng vô cùng hăng hái, từ từ ghép, một ngày cũng có thể ghép xong (chỉ ghép xong thôi, chứ không phải là ghép đúng). Nhỏ như vậy mà đã có tính nhẫn nại mười phần. Chỉ cần tính tình này không thay đổi, thì Ôn Uyển thật sự không cần lo lắng cho tương lai của tiểu tử này. Có một đứa con trai thông tuệ, chững chạc như vậy, thì cần vạch kế hoạch làm gì nữa, kế hoạch gì cũng không cần.
Mỗi lần Hạ Dao nghe thấy Ôn Uyển cảm thán, liền cười nói, đây là do di truyền từ Ôn Uyển, làm việc không chút hoang mang, tính nhẫn nại mười phần (lực nhẫn nại của Ôn Uyển không phải là người bình thường có thể sánh được). Chắc lúc nhỏ Quận chúa cũng giống như vậy.
Ôn Uyển cẩn thận suy nghĩ, thật sự rất giống nàng, từ nhỏ đến lớn, đúng là không tức giận vì chuyện gì cả. Ôn Uyển ôm con lớn nhất vui tươi hớn hở nói: "Tướng mạo của Duệ ca nhi nhà ta giống cha, nhưng tính tình thì lại giống mẹ."
Cẩn ca nhi thấy Ôn Uyển chỉ ôm ca ca mà không ôm bé, liền không chịu ngồi yên, bò đến bên cạnh Ôn Uyển, bày ra khuôn mặt vô cùng tủi thân. Ôn Uyển ôm hai đứa con, vui tươi hớn hở cười nói: "Cẩn ca
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-on-uyen/1330172/quyen-6-chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.