Vừa rạng sáng ngày thứ hai Ôn Uyển đang đánh quyền ở trong sân. Ba đứa bé cũng muốn cùng lúc rời giường rèn luyện. Minh Cẩn cố nằm ỳ thì trực tiếp bị Minh Duệ kéo lên. Minh Cẩn oa oa kêu to, sau đó cười khổ đứng lên. Hạ Dao đối với tràng diện này đã tập mãi thành thói quen rồi.
Hai người xuống giường, nước đã được chuẩn bị xong. Ôn Uyển chú trọng dưỡng thân, cho nên buổi sáng đánh răng dùng nước ấm, rửa mặt dùng nước lạnh.
Lúc Minh Duệ và Minh Cẩn đi ra thì Linh Đông đã ở trong sân. Minh Duệ nhìn thoáng qua Minh Cẩn, do tên này cản trở đấy, xem đi, lại đến muộn.
Ở trong tứ hợp viện nho nhỏ này có trồng mấy cây đại thụ cao lớn. Nửa đêm ngày hôm qua, vào phòng đã nghĩ ngợi tranh thủ thời gian tìm giường ngủ, làm gì còn chú ý trong sân nhỏ có thứ gì thú vị. Minh Cẩn nhìn, cảm thấy cái cây này rất lạ, không giống cây nào trong nhà. Lúc này không nhìn thẳng ánh mắt Minh Duệ đang trách cứ, mà hỏi Ôn Uyển đang đánh quyền: “Mẹ, đây là cây gì? Con làm sao chưa thấy qua.”
Ôn Uyển cười chỉ vào cây nói: “Đây là du tiền thụ (cây du có quả giống đồng tiền). Quả du chín vào tháng tư, đến lúc đó các con muốn ăn sống hay ăn chín đều có thể.”
Minh Cẩn hiếm lạ: “Còn có thể ăn sống? Ăn cái gì?”
Hạ Dao hé miệng vừa cười vừa nói: “Ăn lá cây.” Quả du và lá cây đều có thể ăn.
Minh Cẩn mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-on-uyen/1330362/quyen-7-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.