Ngày thứ hai Ôn Uyển trở lại, người Đông cung sáng sớm đã tới đón Linh Đông trở về. Phủ Hạo thân vương cũng có người tới đón, nhưng là Kỳ Triết không muốn về. Mãi cho đến buổi trưa, Hạo thân vương cho tâm phúc của mình tới đón Kỳ Triết, Kỳ Triết mới bất đắc dĩ phải về.
Ôn Uyển nhìn vẻ đáng thương cầu xin không muốn đi của Kỳ Triết mà không làm gì được. “ Tổ phụ đệ đã có lời…, ta cũng không thể làm trái. Hay là đệ trở về đi, nếu không đến lúc đó ta cũng bị giáo huấn.” Ở thôn trang, Ôn Uyển phát hiện Hạo thân vương đối với đứa cháu này hứng thú càng lớn. Cũng không thể trách Hạo thân vương không có hứng thú được. Kỳ Triết là người thông tuệ, lại rất cố gắng, đi theo một lão sư tốt. Nghĩ không tiến bộ cũng khó khăn.
Hạo thân vương nhìn Kỳ Triết, sắc mặt có chút trầm xuống. “ Tại sao không muốn trở lại?” Ở thôn trang, xem như ông đã nhìn ra đứa cháu này của ông rất thông tuệ. Nhưng một hài tử thông tuệ như vậy lại không hiện rõ trong vương phủ. Được rồi, ông cũng không muốn tra cứu. Nhưng Hạo thân vương không thể tha thứ được chính là, đứa nhỏ Kỳ Triết này đối với vương phủ có sự bài xích trong lòng.
Kỳ Triết cúi đầu, hồi lâu mới lên tiếng: “ Tổ phụ, con chỉ muốn cố gắng theo tiên sinh cùng sự phụ học tập.” Đây là lấy cớ, nhưng cũng làm cho người ta tiếp nhận cái cớ này.
Hạo thân vương nghe xong, buồn bực trong lòng hòa hoãn một chút:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-on-uyen/1330477/quyen-7-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.