Thời gian như dừng lại, La Tố không biết mình chăm chú nhìn cự lang trước mắt bao lâu, mãi tới khi sau lưng truyền tới âm thanh ‘tích tích’ cửa điện tử mở ra, cậu mới lấy lại chút tinh thần.
“Ngải Tố, cậu tới sớm thế?” Một âm thanh trầm thấp vang lên.
La Tố theo bản năng quay lại nhìn người tới, từ cửa điện tử bước vào là mấy học trò cùng hệ với cậu, La Tố có chút nghi hoặc nhíu mi, chẳng lẽ đám người này không thấy con cự lang kia sao? Sao còn chào hỏi với cậu?
Lúc La Tố quay đầu lại, cậu kinh ngạc phát hiện cự lang đã sớm biến mất không thấy bóng dáng, trước mắt trống không, giống như tất cả những gì lúc nãy chỉ là ảo giác.
Sao lại như vậy? La Tố đưa tay bưng mặt, hẳn là không tới mức choáng váng thấy ảo giác đi, chính là vì sao con lang kia đột nhiên biến mất?
“Ngải Tố, cậu còn phát ngốc gì đó? Uy Nặc lão sư hôm nay đặc biệt cho phép chúng ta tiến vào rừng rậm khu 1-10 a.” Một học trò tên là Thụy Tạp thấy La Tố không chịu đi bước nào, la lớn.
“Các cậu khi nãy….. không thấy thứ gì khác sao?” La Tố cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
“Ân? Chỉ có cậu trong này a, cậu còn chưa tỉnh ngủ à?” Thụy Tạp không để ý hỏi.
La Tố không nói gì, chỉ yên lặng theo sau đám người Thụy Tạp tiến vào rừng rậm nhân tạo, cậu không nghĩ cự lang khi nãy là ảo giác, vì thế lập luận duy nhất là cự lang đã li khai trước khi bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-thu-hon/1563537/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.