Ngồi được khoảng 15 phút thì tiếng chuông báo động vang lên.
Đường Ngữ Âm đứng dậy, phủi sạch váy rồi đi vào phòng, lấy một bộ ngân châm cất vào trong người rồi đi đến sảnh chính.
Khi đi ngang qua phòng Long Mặc Thâm, cô vốn định gõ cửa gọi anh ra nhưng lại chần chừ.
Thôi vậy, vẫn nên để anh ấy bình tĩnh lại trước thì hơn.
Cô nhanh chân bước đến sảnh chính, tại nơi này, hầu hết tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ, bao gồm cả Long Thành Hiên.
“Có chuyện gì vậy?”
“Nghe nói là ‘Nước mắt nàng tiên cá’ bị đánh cắp rồi?”
"Ai mà to gan vậy, dám đánh cắp bảo vật gia truyền nhà họ Phương.
Nếu như thật sự bị bắt được thì hậu quả không thể tưởng tượng a.
“Xem ra lần này lớn chuyện rồi đây.
”
Trên mặt mọi người đều là vẻ hoang mang đến cực độ.
Nếu như không tìm ra hung thủ, mọi người ở đây bị gán tội thì sao đây.
Lúc này, Phương gia gia chủ đã tức đến không thở ra hơi, đi vòng vòng quanh bục để viên đá kia.
“Không xong rồi, mau đi hạ lệnh.
Bất cứ ai tìm được viên đá kia về, Phương gia đều sẽ trọng thưởng hậu hĩnh.
Không, phải là muốn gì có nấy, toàn bộ đều được, nhanh, nha… nh.
” Phương gia gia chủ chưa nói hết câu, trong miệng bỗng phun ra một ngụm máu rồi gục xuống đất.
“AAA… chết người rồi, mau cứu ông ấy.
”
“Có ai là bác sĩ ở đây không, mau đến giúp a.
”
“Mau liên hệ bác sĩ tới đi.
”
Tận mắt nhìn Phương gia chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-uc-vo-yeu-khong-ngoan/199442/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.