Không gian xung quanh lạnh lẽo hẳn xuống khi Tiết Phong biết hết mọi chuyện xảy ra, trong khi anh hôn mê.
Ánh mắt anh như đoản đao sắc bén nhìn phía Ôn Ngọc.
" Ai cho cô cái gan đó?"
Ôn Ngọc bỗng chốc sợ hãi, thật lâu rồi, cô ta mới lại nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ này của Tiết Phong.
Anh Phong, em, em, em chỉ muốn tốt cho anh, nên mới không kiềm chế được mà đánh cô ấy..! Ôn Ngọc tỏ vẻ đầy oan khuất cố gắng biện minh lời lẽ tốt nhất có thể.
Tiết Phong lúc này không để ý cô ta, anh đưa bàn tay thon dài lên khẽ chạm vào vết thương trên mặt Triển Hà, " Có còn đau không?"
Cô lắc đầu, " không đau lắm, vì anh mà bị đánh cũng đáng." Giọng cô âm ấm vô cùng dễ nghe.
Cơn giận dữ ập tới làm Tiết Phong chẳng còn thấy đau đớn.
Hiện tại, trong mắt anh nhìn Ôn Ngọc, chỉ toàn là lửa giận ngút trời..
" Ôn Ngọc, cô có biết Triển Hà rất quan trọng đối với tôi?"
Ôn Ngọc sợ xanh cả mặt, nước mắt sắp lưng tròng, lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu...không biết trả lời sao cho phải.
Từ ngoài cửa lớn, A Tham và A Cửu cũng vừa đi vào, cả hai giật mình khi thấy cảnh này, ATham đang định lên tiếng, thì A Cửu bịp miệng cậu lại.
"Suỵt, đừng có lên tiếng, xem kịch đi, tới rồi tới rồi.."
A Tham gật gật đầu tán thành ý kiến này, thế là cả hai cùng đứng tránh vào một cây cột lớn ở sảnh chính để xem vui..
Tiết Phong nhìn phản ứng của Ôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-de-yeu-lan-nua-quyen-2/661273/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.