Trợ lý lái xe nhanh hết cỡ, rốt cuộc hai mươi phút sau mới đến bệnh viện Bác Nhân.
Vừa mở cửa xe, một mùi máu tanh nồng đã xông vào mũi, hai chân Trang Lăng run rẩy xuống xe, vòng qua bên cạnh ôm Thư Bá Hành ra ngoài. Bởi vì tay chân mềm nhũn mà còn suýt chút nữa quăng hắn xuống đất, cuối cùng được trợ lý giúp đỡ đặt hắn lên giường.
Mỗi khi Thư Bá Hành được đặt lên đó, hắn đều nhanh chóng được đeo mặt nạ dưỡng khí và các dụng cụ khác nhau, được một số y tá đẩy vào phòng cấp cứu.
Trang Lăng lúc này không quan tâm đến việc có bị phát hiện hay không nữa, cậu nắm chặt tay Thư Bá Hành, chạy theo đội ngũ y tá, lớn tiếng không ngừng gọi tên hắn.
Cũng may có rất nhiều người, vừa vặn che chắn bóng dáng của cậu hoàn hảo, cậu theo y tá đến cửa phòng cấp cứu, trơ mắt nhìn Thư Bá Hành bị đẩy vào, mà mình lại bị chặn lại ngoài cửa.
Trang Lăng chán nản ngồi phịch xuống sàn bệnh viện dọc theo bức tường trắng như tuyết, không chút để ý đến cái gì gọi là hình tượng minh tinh nữa. Hai tay cậu đều dính vết máu vừa mới dùng để bịt miệng Thư Bá Hành. Nếu như cậu không phải nhìn thấy tận mắt thì cậu thật sự không thể tin được con người có thể có nhiều máu như vậy để mà chảy. Trang Lăng dùng cách nào cũng không thể ngăn lại được, cậu thậm chí còn có ảo giác Thư Bá Hành sẽ nôn ra máu như thế này cho đến khi máu chảy ra hết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-kim-chu-lao-cong-khong-de-chieu/2376395/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.