Nhìn cô gái nhỏ trang bị kín mít chỉ lộ có một đôi mắt ra ngoài, anh không khỏi cong khoé môi mang theo tâm tình trêu đùa.
“Thực xin lỗi, vị tiểu thư này, là tôi không nhìn đường.”
Này là nói cô sao???
Không được công nhận? Tốt, tốt thôi! Nhược Hi mày không cần xấu hổ!
Cô khẽ ho và cố ý hạ thấp giọng.
“Không, không, tôi đang vội nên đã vô tình đụng phải anh. Anh không cần phải xin lỗi.”
Nói xong cô liền định bước đi thì bị Cảnh Ngôn nhốt vào một góc tường. Anh trịnh thượng cau mày, giọng nói có chút không vui.
“Bà Lục, bà không muốn nhìn thấy tôi đến vậy sao?”
Nhược Hi trong lòng thầm than phiền, cô gần như xấu hổ. Là ai giả vờ không quen biết cô trước mà giờ lại có vẻ mặt tức giận? Đúng là một người đàn ông thất thường.
Cô ổn định lại cảm xúc, ngẩng đầu lên bụm miệng nói.
“Làm sao có thể? Rõ ràng là anh giả vờ không quen biết tôi trước, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy khó chịu.”
Nhìn thấy sự gian xảo trong đôi mắt của cô, vẻ mặt u ám của anh liền trở nên thích thú.
“Ah...”
Nhược Hi đột nhiên giật mình. Người đàn ông này khi cười lên trông thật tuyệt. Như thể băng tuyết tan ra vào mùa xuân nở rộ. Anh ấy thực sự nên cười nhiều hơn nếu không với khuôn mặt như trong quan tài mỗi ngày thì lạnh cóng muốn chết a.
Lục Cảnh Ngôn không bỏ sót biểu cảm đáng yêu của cô, khoé miệng anh hơi nhếch lên vui vẻ nói:
“Em có tự tin trong buổi thử giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-lam-lao-ba-cua-anh-ay/538809/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.