Cục sữa nhỏ mới 5 tuổi, hàm răng sữa non nớt không thể so sánh với bắp chân đã rèn luyện trên thao trường suốt mười mấy năm.
Còn chưa đả thương được đối phương một xíu xiu nào, cu cậu đã khóc ré lên, khuôn miệng đầy m.á.u khiến mọi người giật mình hoảng sợ.
“Cục sữa nhỏ…!” Tô Y Điềm hét lên, gạt phăng cánh tay của Tiêu Cảnh Hoằng đang ôm lấy mình, vội vã cúi xuống bế bổng con trai lên: “Con bị cái gì… đừng làm mẹ sợ…”
Tiêu Cảnh Hoằng cũng khiếp đảm không kém, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng kiêu hãnh, là phong thái của kẻ từ trên cao nhìn xuống thế tục giờ này lại để lộ sự kinh hãi không hề nhẹ.
“Gọi thái y, nhanh gọi thái y…!”
Cục sữa nhỏ mếu máo gục đầu vào bả vai Tô Y Điềm, từ từ nhè ra một chiếc răng sữa trong miệng xuống đất.
Hóa ra hồi nãy vì căng thẳng, lại dùng lực quá mức, cu cậu đã tự làm gãy răng của mình.
Tô Y Điềm thấy cục sữa nhỏ không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm, bế cu cậu vào nhà tìm khăn bông ngậm vào miệng để cầm máu.
Tiêu Cảnh Hoằng quay đầu ra hiệu cho Lưu Chỉ rồi lững thững theo sau hai mẹ con.
Không còn vẻ thân thiện và hào hứng như ban đầu, vừa nhìn thấy Tiêu Cảnh Hoằng xuất hiện, cục sữa nhỏ phồng má đứng chắn trước mặt Tô Y Điềm, lúng búng trong miệng: “Đi ra ngoài, ai cho ông vào đây, không được ăn h.i.ế.p mẹ của ta.”
Trước mặt cục sữa nhỏ, Tô Y Điềm không muốn xảy ra tranh chấp với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/1531017/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.