Phòng ở hay là xe cô này nọ đối với sinh mạng trước mắt đều trở lên không đáng một đồng.Tĩnh Xu lắc đầu, hy vọng quỹ đạo lịch sử thay đổi, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này một đời không hề có mạt thế, nhưng làm chuẩn bị thì cô vẫn phải làm.Cho nên Tĩnh Xu càng không thể cùng đôi cha mẹ bánh bao của mình ngả bài.
Mạt thế hết thảy không thể nói, bằng không với tính cách của bọn họ vạn nhất lại nói cho bạn bè thân thích, bị người ta coi thành trở thành cái muỗng ( người ngốc ) là việc nhỏ, nếu mà thực sự có mạt thế không chừng còn bị người ta mắng chết, nói gia đình cô sao không nói sớm mấy năm trước.Làm tốt kế hoạch, Tĩnh Xu liền lấy một lý do nói với Chu Chính Khí “ Để cho tôi bình tĩnh một tháng, nếu tôi vẫn thích nổi tiếng phát hoả thì tôi sẽ lại tìm anh nhé? Rốt cuộc một trăm vạn cũng không phải là một con số nhỏ”.Đến lúc này Wechat bị Chu Chính Khí oanh tạc mới được nghỉ ngơi, hắn cũng không dám gây áp lực quá lớn cho Tĩnh Xu.Tĩnh Xu thay quần áo, mang theo một chiếc túi lớn.
Ở trong nhà cô lục soát ra được tiền riêng của Tĩnh cha là ba ngàn sáu trăm đồng, cô còn để lại cho ông 100 đồng, cùng với một chút tiền lẻ trong Wechat cộng lại cô có 6059 đồng, như vậy cô có sáu nghìn đồng mang ra cửa.
Trong nhà là do mẹ Tĩnh quản tiền, cha Tĩnh là loại người thành thật, cả đời đều cống hiến cho ba người mà ông yêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-mang-khoi-rubik-khong-gian-lam-ruong-o-mat-the/285701/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.