Duy nhất, chỉ có đôi mắt xuất sắc làm lòng người hỗn loạn, chỉ là khi nhìn thấy bớt đen bên cạnh mắt.
Lại như bịtạt tạt một chậu nước lạnh, làm những người qua đườngbịmê hoặc trong chốc lát nhanh chóng khôi phục lại.
Tò mò nhìn một cái, rồi không quan tâm đi con đường của mình.
Thật không nghĩ tới, bây giờ Quân Từ vừa đi, vừa nhanh chóng sáng tác tiểu thuyết của mình trong đầu.
Với tốc độcủa cô, lúc đến nhà chủ nhiệm lớp, tám ngàn chữnóng hầm hập ra lò.
Mới gần hai mươi phút mà thôi.
Tốc độ này khiến người ta trợn mắt há mồm.
"Cộc cộc cộc!"
Cửa chống trộm kiểu cũ trên tầng " Két" một tiếng, mở ra.
Thầy Vương chủ nhiệm lớpnhô đầu ra từ bên trong.
Hơi kinh ngạc: "Quân Từ?"
Không cần nhìn khuôn mặt dưới khẩu trang.
Chỉ cần nhìn thấy một ít bớt đen gần khóe mắt đã có thể biết người kia là ai.
Làm chủ nhiệm lớp đã lâu, đã sớm có trạng thái nhớ kỹ học sinh trong lòng.
Chỉ dựa vào bóng lưng cũng có thểbiết được đó là học sinh nào.
"Thầy Vương."
Giọng nói Quân Từ lười biếng: “Tôi đến lấy học bổng của mình."
Tuy rằng là giáo viên, nhưng từ nhỏ Quân Từ đã bị ngườinịnh nọt mà lớn lên, có thể chịunói chuyện với một đám người bình thườngnhư vậy đã là không tệrồi.
Cô vẫn đang học tất cả mọi thói quen của cơ thể này.
Đương nhiên, linh hồn vẫn là linh hồn hoàng thái tử nắm giữ như cũ, nếu muốn thay đổi, cũng không phải một sớm một chiều.
"Sao em lại biết đã có học bổng?"
Thầy Vương có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-nam-than-quoc-dan-tu-gia-ngoan-se-co-thuong/1967530/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.