Đây quả thực là điều nhục nhã nhất đời này của Khương Dịch, hoàn toàn hủy diệt giá trị quan và thế giới quan của anh. Trên thế gian này mà có người dám đánh anh! Trong bệnh viện, sắc mặt thái tử gia xanh mét, mấy y tá muốn đến nhìn trộm Khương Dịch cũng bị mắng cho đi một nhóm lại đến một nhóm. Cả bệnh viện đều là tiếng khóc lóc oán thán của mấy cô y tá nhỏ.
“Tra được thông tin về thằng đó chưa?” Khương Dịch túm cổ áo Kỷ Mặc Doãn hỏi.
“Tra được, tra được rồi.” Kỷ Mặc Doãn bận rộn vừa đưa điện thoại cho anh vừa nói: “Thuộc hạ báo tin, chỉ là một học sinh lớp 12 bình thường, không cha không mẹ, sống cùng chú thím, nhưng hình như vừa náo loạn gì đó với nhà chú thím, hôm qua tự mình chuyển ra ngoài sống rồi.” Khương Dịch nhìn tài liệu, sắc mặt âm trầm dọa người.
Người sáng suốt đều nhận ra tâm tình Khương Dịch không tốt, nhưng Kỷ Mặc Doãn vẫn phải dè dặt nhắc nhở: “Tôi cảm thấy một mình cậu tìm đến cửa không có phần thắng đâu, hôm qua chúng ta nhiều người như vậy mà bị đánh cho bò ra đất rồi cũng không động được vào thằng đó, hôm qua còn có một đám côn đồ đến gây chuyện với nó, đều bị… đánh cho tàn phế…” Câu cuối nói ra hơi khó khăn.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng không tin ở cái khu khỉ ho cò gáy này lại có người công phu lợi hại đến thế. Hơn nữa, bọn họ đều là người của gia tộc lớn ở đế đô, bên người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-nam-than-quoc-dan-tu-gia-ngoan-se-co-thuong/1967546/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.