Một gia đình như vậy, có bao nhiêu đáng sợ? Trần Ngư nhìn mặt biển tối đen, tâm đang run rẩy: lấy tính tình của mình, nếu là vạn nhất ngày nào đó chống đối Hồ thị, bà có phải là cũng sẽ hạ ngoan tay được như vậy hay không?
Nhị thúc là con trai ruột của bà, bà vì chính mình đều hạ thủ được, mình lại là cháu gái là hàng lỗ vốn, còn có thể để vào mắt sao?
“Ngư nhi, đang nghĩ cái gì vậy?” Trần Yến thấy nàng chỉ ngây ngốc không nói chuyện, mình nói dứt lời nửa ngày rồi cũng không mở miệng, liền đẩy đẩy nàng hỏi.
“A, không nghĩ cái gì,” phục hồi tinh thần lại Trần Ngư mỉm cười, sau đó vỗ lồng ngực có chút khiếp đảm nói: “Nãi nãi thực đáng sợ!”
“Đúng a, nãi nãi mỗi ngày dâng hương bái phật, trong miệng luôn nhắc a di đà Phật, nhưng trong lòng so với ai khác đều ác!” Trần Yến thấy nàng sợ hãi sắc mặt đều thay đổi, thì ôm nàng an ủi nói: “Đừng sợ, tỷ sẽ bảo hộ muội, về sau a, muội cách nãi nãi xa một chút, có việc gì tỷ đi làm giúp muội biết không?”
“Ân!” Không có quá nhiều kháng nghị, nàng ôn nhu gật đầu.
Hiện tại kháng nghị, căn bản giải quyết không được cái gì, nhưng nàng có thể cảm giác được Trần Yến đối với mình quan tâm, đó là một tỷ tỷ đối với muội muội thực lòng thương yêu.
“Nhanh đi, thuyền đánh cá của phụ thân đã trở lại,” Trần Yến đột nhiên kéo tay Trần Ngư đi phía trước, hưng phấn hô.
Trần Ngư thấy một đám người đang bận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-ngu-dan-nu/611141/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.