“Chú thật sự nghĩ như vậy?” Ánh mắt của Châu Gia Bình giống như chiếc đèn tụ quang soi rõ ý đồ xấu xa trong tim Châu Gia Xương.
Châu Gia Xương đỏ mặt, sau đó ưỡn n.g.ự.c dõng dạc nói:
“Mẹ bị trúng gió ở chỗ của anh, anh không chăm sóc thì ai chăm sóc?”
Châu Gia Xương đã sớm gai mắt ông anh người tốt này lâu rồi, rõ ràng cùng một mẹ, tại sao hắn ta luôn xui xẻo như vậy, còn Châu Gia Bình thì chuyện gì cũng vừa ý?
Nhưng người anh ruột luôn thành thật hiền lành của hắn ta không đồng ý ngay, mà là sâu thẳm nhìn Châu Gia Xương, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Cuộc đời của Nhiêu Xuân Cầm có lỗi với nhiều người, không hiền từ với con gái, bất nhân với con dâu, bất hiếu với cha mẹ chồng và cha mẹ ruột, càng đánh mắng đanh đá với chồng mình. Nhưng bà ta đối với đứa con út Châu Gia Xương thì ước gì moi t.i.m gan ra cho hắn ta. Nhiêu Xuân Cầm liều mạng hút m.á.u từ con trai cả vì muốn cho con út sống sung sướng một chút, từ nhỏ đến lớn không động một móng tay của con út, có thịt thì dù phải lặn lội đường núi mười tám km cũng quyết tâm mang về cho con út ăn.
Châu Gia Bình vẫn luôn thầm ghen tỵ người em này, nhưng duyên phận giữa người với nhau luôn kỳ lạ như vậy, ông hiếu thảo đến mấy cũng không bằng một câu ‘mẹ’ mà Châu Gia Xương gọi lúc đau đầu nhức óc. Châu Gia Bình làm nhiều cỡ nào, trong mắt, trong lòng Nhiêu Xuân Cầm vẫn chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-nu-thay-phong-thuy-thien-son-tra-tan-quan/1106387/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.