Diêu Tố Thu chớp chớp mắt, những đốm sáng biến mất.
Châu Thiện vừa vuốt thân cây vừa lẩm bẩm:
“Thụ huynh ơi, ngươi mọc trên tảng đá này không có dinh dưỡng, hãy dời sang bên cạnh được chứ? Ngươi chuyển sang phải khoảng một mét, ra phạm vi tảng đá thì cũng dễ cắm rễ xuống hơn, Thụ huynh thấy có đúng không nào?”
Diêu Tố Thu nghi ngờ hỏi:
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cây nghe hiểu lời của cô sao?”
Châu Thiện nhướng mày: “Đương nhiên, vạn vật đều có linh tính."
Nói xong câu nói kia, Châu Thiện lần thứ hai dán tay vào thân cây đẩy sang phải, phát sinh chuyện thần kỳ, thân cây to khỏe thật sự bị cô đẩy qua phải 1cm.
Diêu Tố Thu đứng bên cạnh xoe tròn mắt suýt rớt ra ngoài, cô ta khó tin dụi mắt, thấy cây thật sự từ trên tảng đá dịch sang bên phải nhiều:
“Điều điều này không thể nào."
Phó Kỳ Thâm lạnh nhạt liếc cô ta:
“Có cô ấy ở thì trên đời này không có gì không thể nào."
Tam quan của Diêu Tố Thu đang sụp xuống và tái tạo lại.
Nếu là một ngày trước, Diêu Tố Thu nghe thấy câu nói này sẽ khịt mũi khinh bỉ, nhưng bây giờ thì cô hơi tin rồi.
Châu Thiện này rốt cuộc là người nào? Còn Phó Kỳ Thâm nữa, biểu cảm ‘đẩy cây chỉ là chuyện nhỏ’ đó đúng là quái dị mà.
Châu Thiện nhanh chóng dời cây từ tảng đá đi, cây tùng thành công cắm rễ xuống đất đai ướt át.
Cành lá cây tùng già kêu xào xạc như muốn nói cảm ơn.
Ao nước thì càng đơn giản, Châu Thiện mang theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-nu-thay-phong-thuy-thien-son-tra-tan-quan/1106676/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.