Trần San theo thang máy đi xuống, tới cửa lớn thì có một chiếc xe đi sát qua người Trần San, chậm rãi ngừng lại.
Cửa xe hạ xuống, nhìn thấy trong xe là Hàn Song Lăng thì Trần San rất kinh ngạc.
“Đi lên đi, thuận đường đưa cô về.”
Trần San ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời không mưa nha.
Qua khoảng thời gian này Trần San cũng hiểu được Hàn Song Lăng là người không dễ tiếp xúc, tâm cơ thâm trầm, ở trường học thì tao nhã nhưng thực chất không tiếp xúc thì không biết, hắn là người lạnh lùng, có vẻ cường thế.
Trần San cảm thấy đạo hạnh của cô ở trước mặt hắn không đủ cao thâm a.
Hơn nữa ở giai cấp kia, nhấc tay lên là có thể đè chết cô rồi chứ đừng nói cái khác.
“Không cần.” Trần San lập tức từ chối khéo léo.
“Sao, còn muốn tôi xuống xe mời cô lên sao?” Hàn Song Lăng cười như không cười nhìn mắt Trần San.
Hàn Song Lăng rất có hứng thú với Trần San, mặc dù trước khi gặp, Hàn Song Lăng rất muốn trông thấy cô gái nào có thể nói chuyện điện thoại với hắn như vậy, nhưng khi gặp rồi thì không còn hứng thú nữa, trông cô cũng được gọi là thanh tú, không có gì nổi bật, người ta nhìn liền quên, nhưng mà nha đầu kia lại khiến Hàn Song Lăng có cảm giác buồn bực.
Hàn Song Lăng tội gì phải tự làm mình buồn bực nên hắn chờ dưới bệnh viện nửa giờ thấy Trần San đi tới liền lập tức lái xe đuổi qua.
Trần San rất muốn quay đầu bước đi, sau đó cả đời không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-quan-y/220406/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.