Lúc Chu Nại Diên mở mắt, một ánh mắt thì đã nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm đối diện, cô ta sững sờ, nhanh chóng ngồi dậy, vuốt lại tóc, lại chỉnh đốn quần áo trên người.
Từ sau chuyện quần áo ngủ lần đó, cô ta lập tức có mười mấy bộ quần áo mới, bộ nào cũng rất đẹp, đặc biệt là quần áo lông màu vàng trên người này, càng có thể thể hiện ra nét thanh thuần xinh đẹp của cô ta.
Cô ta cố ý mặc nó ngồi trong phòng khách, chính là muốn đợi Tiêu Chí Khiêm ra khỏi phòng, đảm bảo ánh mắt đầu tiên thì có thể nhìn thấy mình, cho anh một ấn tượng mới!
Đối diện cửa sổ, anh vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm tới thủy tinh, giống như chạm tới khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của cô, phản xạ trong vầng sáng màu hồng, mềm mại xinh đẹp làm người ta xao xuyến.
Khóe môi cứng ngắc, ở giây phút này, nhẹ cong lên, sự say mê trong ánh mắt cũng tăng lên.
“Tuyết Chi…” Gọi tên cô, giống như có thể nghe thấy cô trả lời, anh thì thào, không ngừng lặp lại: “Tuyết Chi… Tuyết Chi…”
Tuyết Chi của một mình anh.
Chu Nại Diên ở phía sau nhìn anh, bóng dáng cao lớn của anh, bị che phủ trong ánh mặt trời ấm áp, tựa như dát lên viền vàng xinh đẹp, biến anh trở thành một vị thần hoàn mĩ.
Cô ta sững sờ nhìn, ngực lại không chịu khống chế đập thình thịch, ánh mắt căn bản không có cách nào dời khỏi người anh.
Người đàn ông này thực sự quá chói mắt, bất kẻ là anh im lặng, hay là anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-quay-ve-bu-dap-cho-anh/1963521/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.