Từ công ty rời đi, trong thẻ của Khương Nặc có thêm 800 ngàn.
Thật ra con số này hơi ít, nhưng Khương Nặc muốn tiền mặt, không có thời gian dây dưa từ từ với Dương Thành Quân, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Dù sao thương nhân thành công giống như Dương Thành Quân, bản thân ông ta tiêu xài bao nhiêu cũng sẵn lòng, nhưng người khác muốn lấy từ trong tay ông ta một chút tiền ông ta đều sẽ khó chịu.
Nói cho cùng, cho dù Dương Thành Quân là kẻ bỏ đi, nhưng lúc này xã hội thái bình, hành vi của cô vẫn khác người, nếu như không thể giải quyết dứt khoát, để nhóm người này có thời gian kịp phản ứng, đối với cô cũng không có lợi.
Mà Khương Nặc bận tích trữ hàng hoá nghênh đón mạt thế đến, căn bản không có thời gian lãng phí ở chỗ này.
Lúc này màn đêm buông xuống, Khương Nặc nhìn đồng hồ, hăng hái đi đến hội sở tư nhân có tên là Quân Hào.
Hội sở rất hào khí, đập vào mắt là vách tường vàng rực rỡ, tràn ngập sự xa hoa lãng phí của kiểu nhà giàu mới nổi, nếu như căn cứ vào quỹ đạo của cuộc đời một người bình thường, thì cả đời Khương Nặc cũng sẽ không tới nơi này.
Ông chủ của hội sở này chính là Chương tổng, ông ta làm giàu không sạch sẽ, dưới tay có rất nhiều nghề không chính đáng, hội sở này cũng là nơi ông ta nói chuyện làm ăn phủ đòn người khác thuận tiện vui đùa, bình thường ông ta đều ở đây.
Mà Chương tổng này, đời trước Khương Nặc đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/2720576/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.