Về phần gã ta thật sự muốn nịnh bợ Vương Cường kiếm miếng cơm, hay là có tâm tư khác, ở chỗ Lý Mộng cũng không có gì khác biệt quá lớn.
Sau khi tỉnh táo lại, Lý Mộng cũng không còn lo lắng cho Khương Nặc như vậy.
Đầu tiên, tầng 35 có 3 lớp cửa liên tiếp, chỉ cần Khương Nặc không mở cửa, muốn xông vào từ bên ngoài không phải là chuyện dễ.
Cho dù xông vào được, hai cây s.ú.n.g của cô ấy vẫn còn trong tay Khương Nặc, lấy ra là đủ chấn nhiếp một đám ô hợp.
Huống chi, cô ấy cảm thấy Khương Nặc này rất bình tĩnh, trong tay chắc là vẫn còn có át chủ bài, hiện tại không tới phiên cô ấy lo lắng.
Cô ấy phải nghĩ chính là mình nên làm cái gì.
Lý Mộng đến phòng ngủ, hốc mắt Đàm Linh vẫn đỏ lên, nhẹ giọng nói với cô ấy:
“Mộng Mộng, cậu nói xem trước kia con người thật sự rất tốt, vì sao đột nhiên lại biến thành như này, chỉ là một trận mưa to mà thôi, làm sao khiến cho lòng người đều xấu xa như thế chứ?”
“Cậu còn cảm thấy đây chỉ là một trận mưa to sao?” Lý Mộng hỏi cô ta.
“Không phải vậy sao?” Sắc mặt Đàm Linh mờ mịt.
Thấy dáng vẻ bất lực của cô ta, Lý Mộng lại khống chế không nổi mềm lòng, ngồi bên cạnh cô ta: “Cậu có nghĩ tới hay không, nếu như mưa mãi không ngừng, hoặc là cho dù tạnh rồi, lại xảy ra thiên tai khác, chúng ta nên làm cái gì?”
“Làm sao có thể chứ?”
“Vì sao lại không thể?” Lý Mộng hỏi lại: “Lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/2720625/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.